Thursday, November 19, 2015

“Ba ơi, kiếp sau ba lại làm ba của con nhé!”

“Ba ơi! Trước phần mộ ba con trồng một nhánh hoa nhỏ, nó biểu tượng cho sự nhớ nhung của con và mẹ dành cho ba. Ba ơi! Kiếp sau ba làm một người tốt, rồi lại làm ba của con ba nhé!...”.


“Ba ơi, hôm nay con đến thăm ba đây, ba có khỏe không ạ! Ở bên kia ba vẫn sống tốt chứ ạ?

Ba xem con mang gì đến cho ba này! Đó là tờ thông báo nhập học bậc Thạc sỹ đấy ạ! Ba có thấy không, 20 năm vất vả học hành để đổi lại cái này, ba có vui không ạ? Cuối cùng, ba có thể ngẩng cao đầu để tự hào về con rồi, sẽ không có ai dám coi thường ba nữa, cũng không có ai dám mắng ba là kẻ nhút nhát, kẻ vô dụng nữa đâu ba.

Ba ơi! Con rất nhớ ba, nhớ ba nhiều lắm. Khi con cầm tờ giấy thông báo nhập học trên tay, mẹ đã khóc và con cũng khóc. Mái tóc mẹ bạc đi cũng là vì chờ đến ngày này, mẹ đã hao tốn biết bao nhiêu tâm huyết, những giọt nước mắt, cay đắng, tủi nhục.

Ba ơi! Con không hề hận ba dù cho ba không cho con một gia đình đúng nghĩa. Cho dù ba đã khiến hai mẹ con con lưu lạc chân trời góc bể hơn 20 năm nay, cho dù ba đã khiến con trở thành con trai của một tên trộm thì con cũng chưa bao giờ hận ba cả.

Tình bạn có thể ân đoạn nghĩa tuyệt, tình yêu có thể lâm ly bi đát nhưng tình thân thì vĩnh viễn không thể chia cắt được. Bất luận mối hận có lớn đến thế nào thì đứng trước tình cảm gia đình nó cũng được cảm hóa. Ba ơi, con chỉ mong một điều là kiếp sau ba hãy trở thành một người tốt ba nhé!.

Ba ơi! Cho dù trong mắt người khác ba xấu đến thế nào, đáng ghét đến thế nào đi nữa thì trong mắt con, ba vẫn luôn là một người ba lương thiện. Dù từ bé, con đã sống trong sự mâu thuẫn, đối đầu với ba, cuộc sống của con chưa được một ngày yên ổn đúng nghĩa nhưng con chưa bao giờ hận ba.


Ba còn nhớ không, mùa xuân năm đó, ba nói phải về nhà sớm đón Tết cùng con và mẹ, mẹ vui mừng chuẩn bị cả một bàn thức ăn để chờ ba về. Thế nhưng, chờ mãi, chờ mãi, 2 tháng trôi qua, cái mẹ con con nhận được lại là tờ giấy truy nã. Từ đó trở đi, hai mẹ con con không thấy ba trở về nữa.

Nửa năm sau, ông nội để lại cho mẹ ngôi nhà mà công ty xây tặng cho ông, thế nhưng chỉ ba ngày sau, bác cả lại nỡ nhẫn tâm đuổi mẹ con con ra ngoài. Con không bao giờ quên tiếng cười đắc ý và khuôn mặt đầy mưu mô và câu nói nham hiểm của bác: “Chồng mày sẽ không bao giờ đấu lại được với tao đâu, nó vốn dĩ không xứng để có vợ, có con; dù có đi nữa thì cũng là một lũ ô hợp như nó thôi!”.

Ba ơi, người con hận nhất đó là bác cả. Nếu không phải ông ta nợ tiền người khác rồi đánh người vô cớ, sau đó bắt ba phải gánh thay thì con không thể mất đi ba được, nếu không phải vậy thì làm sao con mất đi một gia đình trọn vẹn được chứ? Ngôi nhà bé nhỏ đó, ngôi nhà hễ có mưa lại dột khắp nơi đó mặc dù chất chứa đầy bi thương, mặc dù cảnh sát thường xuyên đến tìm ba nhưng nơi đó, mẹ đã động viên con, giúp con có được ngày hôm nay.

Ngày ba qua đời, mẹ con con như chết lặng. Bao nhiêu năm đợi ba về, cuối cùng lại đón ba về trong hoàn cảnh như thế. Lúc đó, mẹ đã đau đớn biết nhường nào. Con chỉ biết đứng bên quan tài ba và khóc nức nở.

Cuộc sống của hai mẹ con con giờ khấm khá hơn nhiều rồi, con sẽ không để mẹ bị ai ức hiếp nữa. Ở thế giới bên kia, ba hãy luôn dõi theo và phù hộ cho mẹ con con ba nhé!

Từ nay về sau, con sẽ luôn mỉm cười để đối mặt với cuộc đời, đối diện với từng người, với những chuyện xảy ra. Ở trên thiên đường, ba hãy luôn dõi theo con nhé!

Ba ơi! Trước phần mộ ba con trồng một nhánh hoa nhỏ, nó biểu tượng cho sự nhớ nhung của con và mẹ dành cho ba. Ba ơi! Kiếp sau ba hãy làm người tốt, rồi lại làm ba của con ba nhé!…”.

Theo Thu Hương / Một Thế Giới

No comments:

Post a Comment